Tôi – Người Phụ Nữ Trong Bóng Tối Và Quyết Định Sau Cùng

Ảnh đại diện bài viết về người phụ nữ đơn độc trong quán cà phê đêm, thể hiện tâm trạng trống trải và nội tâm giằng xé giữa thực tại và cảm xúc cá nhân.

Trời đêm Hà Nội mùa xuân, không khí se lạnh, những cơn gió nhẹ lướt qua hàng cây bên bờ Hồ Tây, kéo theo cảm giác trống rỗng trong lòng tôi. Chiếc điện thoại trong tay vẫn im lặng, không có bất kỳ tin nhắn nào từ Hưng. Tôi đã quen với điều đó.

Nhiều năm trước, tôi gặp anh khi anh đã có vợ con. Chúng tôi yêu nhau theo cách chẳng ai dám công khai, và tôi chấp nhận đứng bên lề cuộc đời anh. Tôi sinh một bé gái, con tôi mang họ mẹ, lớn lên trong sự thiếu vắng hình bóng của một người cha thực sự. Nhưng tôi tự an ủi rằng, chỉ cần anh không bỏ rơi mẹ con tôi, chỉ cần chút yêu thương vụn vặt cũng đủ để tôi tiếp tục.

Nhưng thời gian không giống như lời hứa. Khi con gái tôi – bé An – bước vào cấp hai, cũng là lúc tôi nhận ra mình chẳng còn gì trong mắt anh. Những cuộc gặp ngày một thưa dần, vài tuần mới có một lần. Tin nhắn trở nên lạnh nhạt, chỉ vỏn vẹn vài câu hời hợt. Tôi không còn là điều đặc biệt với anh nữa.

Trong những ngày mưa phùn kéo dài, tôi thấy anh cùng vợ con tận hưởng chuyến du lịch xa, tay trong tay, cười nói rạng rỡ. Tôi cay đắng tự hỏi: Nếu gia đình anh đã đủ đầy như thế, tại sao ngày đó anh lại tìm đến tôi?

Tôi không cần một danh phận, tôi chưa từng đòi hỏi anh phải ly hôn, nhưng ít nhất con tôi cũng có quyền được nhận sự quan tâm từ cha nó. Vậy mà, điều duy nhất Hưng làm là cắt dần những khoản chu cấp, lấy cớ kinh tế khó khăn. Nhưng tôi biết, đó chỉ là cái cớ. Con trai lớn của anh vẫn học trường quốc tế, vẫn có cuộc sống đầy đủ. Còn bé An thì sao? Nó cùng mang dòng máu của anh, tại sao lại phải sống đơn sơ như thế?

Tôi tìm gặp anh, bày tỏ nỗi bức xúc. Nhưng đáp lại tôi chỉ là ánh mắt lạnh lùng. Trong cơn giận dữ, tôi lỡ buông lời hăm dọa:

  • Nếu anh tiếp tục phũ phàng như thế, anh sẽ không có được sự bình yên như bây giờ đâu!

Tôi nghĩ anh sẽ sợ, hoặc ít nhất là suy nghĩ lại. Nhưng không. Anh chỉ nhìn tôi, nhếch môi cười nhạt:

  • Em cứ thử xem!

Lời nói ấy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào lòng tự trọng của tôi.

Tôi bước đi trong đêm, đôi chân vô định dừng lại trước một quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống con phố vắng lặng. Tôi mở điện thoại, tìm kiếm trong vô thức. Đó là lúc tôi nhìn thấy TracerSpy – dịch vụ chuyên truy tìm sự thật, bóc trần những bí mật bị che giấu.

Tôi suy nghĩ rất lâu. Nếu tôi sử dụng TracerSpy, tôi có thể vạch trần bộ mặt giả dối của anh. Tôi có thể cho vợ anh thấy con người thật của chồng mình. Tôi có thể đòi lại công bằng cho con gái tôi. Nhưng rồi, một câu hỏi khác vang lên trong tâm trí: Rồi sao nữa? Sau tất cả, tôi có thực sự thắng không?

Tôi đã lạc lối bao năm, giờ đây tôi lại muốn kéo theo một người phụ nữ khác vào vết thương của mình sao? Nếu cô ấy biết, cô ấy đau khổ, gia đình tan vỡ, liệu tôi có vui hơn không? Hay chỉ là thêm một vòng luẩn quẩn của tổn thương và hận thù?

Tôi thở dài, buông điện thoại xuống.

Có lẽ, đã đến lúc tôi dừng lại. Không phải vì tôi sợ anh, mà vì tôi nhận ra rằng mình không thể tiếp tục sống cuộc đời như thế này nữa. Tôi cần một cuộc sống mới, một khởi đầu khác, nơi tôi và con gái có thể tự chủ mà không còn bị ràng buộc bởi một người đàn ông không xứng đáng.

Tôi rời quán, bước đi giữa màn đêm, lòng nhẹ hơn đôi chút. Đôi khi, buông bỏ không phải là thua cuộc. Đó là cách duy nhất để tìm lại chính mình.

Người phụ nữ ngồi trầm tư một mình trong quán cà phê đêm Hà Nội, gương mặt chất chứa tâm trạng buồn bã và suy tư với chiếc điện thoại trên tay.
Một đêm Hà Nội lặng lẽ, người phụ nữ đối diện với nỗi cô đơn và sự lựa chọn cho cuộc đời mới.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *