Nỗi đau tuổi thơ tôi cố giấu suốt 20 năm – Và hành trình chữa lành để được sống một lần là chính mình

“Nỗi đau tuổi thơ không thể xoá, nhưng tôi chọn chữa lành để được sống là chính mình”

Tôi là Vũ Minh Hà, 29 tuổi, hiện sống tại Hà Nội. Nếu ai đó nhìn thấy tôi hôm nay – một cô gái điềm đạm, thành công với một công việc tốt, chắc chẳng thể tưởng tượng được rằng… tôi đã từng sống trong bóng tối của một ký ức không tên suốt hai thập kỷ.

Ký ức mà tôi thậm chí không dám gọi tên. Một sự thật rùng rợn mà tôi đã cố gắng chôn sâu vào tận đáy lòng: Tôi từng là nạn nhân của lạm dụng trong chính ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi an toàn nhất.


Tuổi thơ không có tiếng cười, chỉ có những cơn ác mộng

Lần đầu tiên bị đụng chạm… tôi chỉ là một đứa trẻ chưa biết điều gì đang diễn ra. Người gây ra tất cả… lại là anh trai ruột – người được bố mẹ hết mực yêu thương, được cả họ tộc kỳ vọng như “niềm tự hào của gia đình”.

Tôi không khóc, không nói, chỉ run lên từng đợt mỗi khi anh ta đến gần. Mỗi lần bố mẹ vắng nhà, tôi co rúm người lại, trốn trong góc phòng mà cầu nguyện anh ta sẽ không lại gần. Nhưng cơn ác mộng vẫn lặp đi lặp lại…

Tôi sợ, nhưng không dám nói. Sợ bị gọi là “bịa đặt”, sợ bố mẹ gục ngã, sợ chính mình bị trách móc vì “vạch áo cho người xem lưng”. Tôi chọn im lặng.


Lớn lên cùng vết thương vô hình

Tôi lớn lên trong một lớp vỏ lạnh lùng, xa cách. Tôi không tin bất kỳ ai, không mở lòng, không cho ai đến gần. Chỉ cần ai vô tình chạm vào vai, tôi đã giật mình và cảm thấy như cả cơ thể bị thiêu đốt. Tôi né tránh yêu đương, sợ hôn nhân, và luôn mang mặc cảm: “Tôi là người bẩn thỉu.”

Tôi từng tự trách bản thân: “Tại sao lúc đó không hét lên, không chống cự?”. Nhưng rồi tôi học được rằng, một đứa trẻ không có lỗi. Một đứa trẻ không thể tự cứu mình khi bị một kẻ thân thuộc hủy hoại.


Chuyến trở về khiến tôi chạm lại ký ức đau đớn

Lần gần nhất, bố mẹ gọi tôi về quê ăn giỗ. Bữa cơm đoàn tụ có sự góp mặt của người anh trai năm xưa. Anh ta giờ đã có gia đình, vẻ ngoài đạo mạo như chưa từng gây ra điều gì ghê tởm.

Vừa nhìn thấy ánh mắt anh ta, tôi hoảng loạn. Tôi xin phép ra ngoài, ngồi khóc một mình bên bờ ao sau nhà. Những hình ảnh kinh hoàng ngày ấy lại ùa về như cuốn phim tua chậm…

Bố mẹ vẫn nghĩ tôi chỉ là đứa con gái khó tính, xa cách. Nhưng làm sao họ hiểu, tôi đang sống trong một nhà giam vô hình, nơi cánh cửa chưa bao giờ được mở.


Tôi chọn sống thật – và bắt đầu hành trình chữa lành

Tôi không thể mãi trốn chạy ký ức. Tôi chọn viết nhật ký, đi trị liệu tâm lý, tham gia nhóm hỗ trợ. Tôi đọc sách về chữa lành chấn thương thời thơ ấu, về cách tự yêu lại chính mình.

Gần đây, tôi tìm thấy một công cụ hỗ trợ đắc lực – TracerSpy. Một người bạn từng nói: “Đôi khi để chữa lành, không chỉ cần hiểu bản thân – mà cần hiểu được bản chất của những tổn thương mình đang mang.” TracerSpy giúp tôi học cách quan sát tâm lý mình từ góc nhìn thứ ba, ghi nhận lại từng nỗi đau, để không còn lặp lại nỗi sợ ở tương lai.

Tôi dần mở lòng với cuộc sống, học cách mỉm cười, dù vẫn còn đó những vết sẹo âm ỉ.


Tôi biết, có những nỗi đau không thể xóa. Nhưng tôi có quyền không để nó điều khiển cuộc đời mình.

Tôi không cần ai thương hại. Tôi chỉ cần được lắng nghe. Được sống là chính mình. Và một ngày nào đó, tôi sẽ đủ mạnh mẽ để kể lại câu chuyện này bằng chính giọng nói của mình – không run sợ, không ngập ngừng.

Hình minh họa cô gái ngồi trầm tư tại một vùng quê hoài niệm, ánh mắt đượm buồn, gợi lại ký ức tuổi thơ tổn thương.
Một hình ảnh mang tính biểu tượng, thể hiện sự đau đớn và dằn vặt tâm lý của người phụ nữ sau tuổi thơ bị tổn thương.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *