Nỗi đau của con gái khi bố ngoại tình, mẹ im lặng

Ảnh đại diện cô gái trẻ ôm gối ngồi lặng lẽ, phía sau là ảnh gia đình nứt vỡ, biểu tượng trái tim mờ nhạt và bóng dáng người cha rời đi – thể hiện tâm trạng đau đớn khi chứng kiến bố ngoại tình và mẹ cam chịu.

Hà Nội, một chiều cuối thu lặng gió. Lan – cô gái 24 tuổi, ngồi co mình trong căn phòng nhỏ tầng ba, nơi cô vẫn sống suốt những năm đại học. Qua khung cửa sổ, những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá vàng úa, nhưng lòng cô thì lạnh buốt.

Gia đình Lan, từ bên ngoài nhìn vào luôn được gọi là hình mẫu lý tưởng: bố làm doanh nhân, mẹ là giảng viên đại học. Nhưng đằng sau lớp vỏ hoàn hảo đó là một ngôi nhà vỡ vụn trong im lặng.

Lan phát hiện bố mình ngoại tình. Cô biết, mẹ cũng biết, nhưng bà chọn cách im lặng chịu đựng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mỗi ngày, mẹ vẫn nấu cơm, vẫn chăm chút nhà cửa, vẫn mỉm cười khi bố trở về – dù ánh mắt bà đã khuyết một phần ánh sáng.

“Tôi không hiểu… mẹ tôi là người phụ nữ bản lĩnh, sao lại chấp nhận như thế? Sao lại cam chịu sống bên người đàn ông phản bội?” – Lan tự hỏi mình hàng trăm lần trong đêm.

Lan đau đớn khi phải chứng kiến sự giả vờ của mẹ. Mỗi bữa cơm gia đình đều trở nên lạnh lẽo, tiếng cười biến mất, không khí đặc quánh như đang bóp nghẹt tâm hồn cô. Bố vẫn về nhà, vẫn trò chuyện như thường, nhưng mọi thứ đều là một màn kịch trọn vai, trọn lời thoại.

“Tôi sợ ánh mắt buồn của mẹ, sợ nụ cười gượng gạo mỗi khi có khách đến chơi, sợ cả những cuộc trò chuyện giữa bố mẹ chỉ còn là nghĩa vụ.”

Lan bắt đầu rơi vào tình trạng mất phương hướng. Cô thấy vừa thương mẹ, vừa giận mẹ, vì sao không đứng lên, vì sao không chọn tự do? Cô yêu bố, nhưng trái tim cô không thể tha thứ cho người đàn ông đã phá vỡ mái ấm mà cô từng tin là thiêng liêng nhất.

“Tôi không biết phải lựa chọn bên nào… Tôi thấy mình lạc lõng, như người thứ ba trong chính gia đình mình.”

Tệ hơn, Lan bắt đầu tự đổ lỗi cho bản thân. Cô nghĩ có thể vì mình chưa đủ ngoan, chưa đủ giỏi, nên bố mẹ mới rạn vỡ. Cô ghen tị với bạn bè có gia đình hạnh phúc, và lo sợ bản thân sau này cũng rơi vào mối quan hệ đầy rẫy phản bội như mẹ.

Lan không còn tập trung vào việc học, tâm trạng luôn rối bời, và cô thực sự kiệt sức vì phải giả vờ ổn mỗi ngày.

“Tôi muốn hét lên. Muốn hỏi mẹ: sao mẹ im lặng mãi thế? Nhưng tôi lại sợ làm mẹ đau hơn. Tôi cũng không đủ dũng khí nói chuyện với bố, vì tôi sợ mình sẽ bật khóc ngay trước mặt ông.”

Lan từng nghĩ đến việc thuê dịch vụ TracerSpy để thu thập bằng chứng, không phải để vạch trần ai, mà để chứng minh rằng cô không điên, không tưởng tượng, không tự làm đau mình vì nghi ngờ vô căn cứ. Đôi khi, phụ nữ cần sự thật được xác nhận, để có dũng khí bước qua nỗi sợ.

“Tôi không muốn mẹ sống như vậy nữa. Tôi cũng không muốn sống như vậy nữa. Nhưng làm thế nào để thoát ra?”Dù đau đớn, nhưng Lan đã hiểu một điều: cô không phải người có lỗi. Cô không thể thay đổi sự thật, nhưng cô có thể tìm cách sống tử tế với chính mình, tìm đến người lắng nghe, đến liệu pháp tâm lý, đến những điều khiến bản thân bình yên hơn.

“Tôi chọn không im lặng nữa. Dù mẹ không lên tiếng, tôi sẽ là người bắt đầu cuộc đối thoại.”

Cô gái ngồi buồn bã trên ghế sofa trong phòng khách tối, phía sau là mẹ đang lặng lẽ ăn tối và bóng dáng người cha trở về nhà – tượng trưng cho nỗi đau bị phản bội và sự cam chịu trong gia đình.
Ảnh minh họa cảm xúc sâu sắc, khắc họa tâm lý tổn thương của người con gái khi sống trong một gia đình rạn vỡ, nơi mẹ chọn im lặng và bố vẫn tiếp tục phản bội.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *