Tôi là Trần Thúy An, 34 tuổi, hiện sống tại TP.HCM. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng nghĩ tôi đang có một tổ ấm bình yên, chồng hiền, con ngoan, công việc ổn định. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu rõ, từng ngày mình đang sống trong sự dằn vặt đến tận cùng vì một lỗi lầm quá lớn trong quá khứ.
Một năm trước, tôi đã phản bội chồng.
Chuyện bắt đầu từ một mối quan hệ đầy cảm xúc với một người đồng nghiệp trong công ty cũ. Ở thời điểm ấy, tôi đang trong giai đoạn mệt mỏi vì cuộc sống hôn nhân trở nên lạnh nhạt. Chồng tôi bận rộn, ít để ý đến vợ, còn tôi thì cảm thấy mình như người vô hình trong căn nhà ấy.
Và rồi tôi bị cuốn vào sự quan tâm dịu dàng từ một người đàn ông khác – người luôn nhẹ nhàng trò chuyện, chia sẻ, biết lắng nghe tôi từng chi tiết nhỏ. Tôi không nghĩ mình sẽ vượt qua ranh giới, nhưng rồi cái gọi là “cảm xúc nhất thời” đã đẩy tôi đến sai lầm tệ hại nhất cuộc đời.
✅ Bí mật bị phanh phui – Nỗi sợ trở thành ác mộng
Tôi và người đó từng hẹn gặp tại một nhà nghỉ ngoại thành. Nhưng điều tôi không ngờ là chồng tôi đã lặng lẽ theo dõi mọi thứ. Anh xuất hiện ngay tại đó, lặng lẽ, nhưng ánh mắt như dao cắt sâu vào tim tôi.
Tôi quỳ gối xin lỗi. Tôi tưởng chừng mất tất cả – hôn nhân, con cái, sự tự trọng. Nhưng chồng tôi, trong một quyết định khiến tôi không tin được, đã tha thứ.
Anh không mắng mỏ, không đánh đập, không đổ lỗi ầm ĩ. Anh chỉ nói: “Anh tha thứ, nhưng em phải tự sống với sự lựa chọn của mình”.
Tôi rời công ty, cắt đứt hoàn toàn với người cũ. Từ đó đến nay, chồng tôi chưa bao giờ nhắc lại chuyện ấy. Anh vẫn quan tâm gia đình, vẫn dịu dàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
✅ Sự tha thứ của anh – lại là lưỡi dao cứa vào trái tim tôi
Tôi cố gắng chăm sóc nhà cửa, quan tâm chồng, chơi cùng con. Tôi muốn bù đắp mọi lỗi lầm. Nhưng càng cố gắng, tôi lại càng cảm thấy mình vô hình – cảm giác bị coi thường, cảm giác bất xứng… len lỏi trong từng ánh nhìn, trong từng cái chạm tay anh dành cho tôi.
Tôi biết anh đã tha thứ, nhưng tôi không thể tha thứ cho chính mình.
Có đêm tôi giật mình tỉnh giấc, tim đập loạn nhịp vì ác mộng. Có hôm tôi ngồi trong phòng tắm hàng tiếng đồng hồ chỉ để khóc – khóc cho quá khứ ngu ngốc, khóc cho người đàn ông đã im lặng chịu đựng tổn thương, khóc cho chính bản thân mình.
Đã nhiều lúc, tôi nghĩ đến việc ly hôn. Không phải vì tôi không còn yêu chồng – mà vì tôi sợ mình sẽ làm tổn thương anh thêm nữa chỉ vì chính sự dằn vặt của bản thân.
✅ Tôi muốn thoát khỏi cảm giác tội lỗi này – nhưng làm sao đây?
Tôi đã từng nghĩ, nếu thời gian quay lại, tôi sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm ấy. Nhưng cuộc đời không cho ai cơ hội làm lại.
Tôi từng nghĩ đến việc tìm đến chuyên gia tâm lý, rồi tìm một giải pháp nào đó giúp mình thực sự bình tâm trở lại. Và tôi được một người bạn giới thiệu về TracerSpy – nền tảng công nghệ giúp soi chiếu sự thật, giúp người trong cuộc nhìn nhận bản chất vấn đề.
TracerSpy không chỉ giúp những người vợ, người chồng nghi ngờ tìm kiếm sự thật, mà còn là nơi tôi nhìn thấy bản thân – từ góc nhìn của người từng phạm sai lầm.
Không phải để trốn tránh, mà để học cách đối diện.
✅ Tôi biết… nếu mình còn yêu gia đình, điều cần làm không phải là trốn chạy khỏi lỗi lầm, mà là học cách tha thứ chính mình trước tiên.
