Trời đã tối. Một cơn gió lạnh lùa qua khung cửa kính, khiến tôi khẽ rùng mình. Quán cà phê vắng người, chỉ còn tiếng nhạc du dương vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Tôi ngồi đó, trước mặt là ly trà còn nghi ngút khói, nhưng lòng tôi thì lạnh ngắt.
Người phụ nữ trước mặt tôi – chị Lệ Hà – đang lắng nghe câu chuyện của tôi với ánh mắt trầm lặng. Tôi nhìn xuống đôi bàn tay mình, đôi bàn tay đã từng nắm lấy những hy vọng mong manh, giờ đây chỉ còn trống rỗng.
“Tôi sai rồi, phải không chị?” – tôi cất giọng khàn đặc, như thể vừa nuốt xuống hàng trăm giọt nước mắt.
Chị không trả lời ngay. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt hiền hậu của chị. Tôi cảm nhận được sự thấu hiểu, nhưng không hề có sự thương hại. Rồi chị khẽ gật đầu, ánh mắt đầy trắc ẩn.
“Em biết không… Hạnh phúc không bao giờ được xây dựng trên sai lầm. Đó là một sự thật, dù tàn nhẫn đến đâu.”
Tôi bật cười, nhưng là một tiếng cười đầy chua chát. Tôi đã tự dối mình quá lâu, nghĩ rằng chỉ cần có tình yêu, chỉ cần anh ấy không bỏ rơi tôi, thì mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng thực tế không phải vậy. Thực tế đã tát vào mặt tôi quá nhiều lần, chỉ là tôi cố chấp không chịu tỉnh ra.
Tôi yêu anh, hy sinh cả thanh xuân để sống trong bóng tối, để mong chờ một chút tình cảm vụn vặt từ anh. Tôi từng nghĩ chỉ cần được ở bên anh dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cũng thấy mãn nguyện. Nhưng giờ đây, khi tình yêu ấy cạn kiệt, khi anh dần xa rời tôi và con, tôi mới hiểu ra một điều: Tôi đã sai ngay từ đầu.
“Em còn yêu anh ta không?” – Chị Lệ Hà nhẹ nhàng hỏi.
Tôi sững người. Tôi đã từng yêu anh đến dại khờ, nhưng còn bây giờ? Có lẽ tôi không còn yêu, mà chỉ không cam tâm. Không cam tâm vì những năm tháng đã đánh đổi, không cam tâm vì con tôi phải chịu thiệt thòi, không cam tâm khi thấy anh vẫn đang sống hạnh phúc bên gia đình.
“Có lẽ… không còn nữa…” – tôi thì thầm, như đang nói với chính mình.
“Vậy thì buông đi em.” – Giọng chị Dung dịu dàng, nhưng chắc chắn. “Buông để tìm lại chính mình, buông để không còn đau khổ. Hạnh phúc không thể xây trên sự lừa dối. Càng cố chấp, em chỉ càng tự làm tổn thương bản thân mà thôi.”
Tôi nhìn ra cửa kính, thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, dòng người vẫn tấp nập qua lại. Bao lâu rồi tôi không sống cho chính mình? Bao lâu rồi tôi chỉ mãi đuổi theo một thứ tình yêu không thuộc về mình?
Tôi khẽ thở dài, nhấp một ngụm trà đã nguội. “Nhưng còn con em? Em không muốn con phải chịu thiệt thòi.”
“Con em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn. Nếu anh ta trốn tránh trách nhiệm, em có thể bảo vệ con bằng những gì em có. Em biết không? Công nghệ bây giờ giúp chúng ta bảo vệ quyền lợi của mình rất nhiều. Tracerspy là một công cụ mà em có thể sử dụng để có những bằng chứng xác thực về trách nhiệm của anh ta. Nếu em muốn con có một tương lai tốt hơn, hãy sử dụng sự thật để đấu tranh.”
Tôi gật đầu. Có lẽ đã đến lúc tôi phải dứt khoát, phải đối mặt với hiện thực. Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi không thể tiếp tục sống mãi trong sự mập mờ này nữa. Tôi phải vì con, và vì chính bản thân tôi.
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Đêm nay có lẽ tôi sẽ không ngủ được, nhưng ít nhất, tôi biết rằng mình đang đi đúng hướng. Và ngày mai, tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.
📲 Truy cập ngay: https://tracerspy.net 📞 Hotline hỗ trợ: 0905 709 008
